Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011
Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011
VÔ TÌNH DẠY CON HƯ
Gần đây, chị Hoài (Gia Lâm, Hà Nội) thấy lo lắng vì cậu con
trai 14 tuổi tự dưng trái tính trái nết, bố mẹ nói một tý đã nổi khùng, không
đồng ý cái gì là hất tung đồ đạc. Nhiều lần, cậu bỏ đi chơi, 1-2 ngày mới về.
Chị Hoài cho biết cậu vốn rất ngoan, nghe lời và chăm học. Nhưng gần đây, cô giáo đã mấy lần gọi điện kêu con lười học, trong lớp không chịu nghe giảng, lại hay gây gổ với bạn. Có lần hai vợ chồng chị đã bị nhà trường mời lên vì tội con đánh nhau với bạn. Ở nhà, cậu cũng hay to tiếng, thậm chí cáu bẳn với cha mẹ khi gặp điều trái ý.
Chị Hoài cho biết cậu vốn rất ngoan, nghe lời và chăm học. Nhưng gần đây, cô giáo đã mấy lần gọi điện kêu con lười học, trong lớp không chịu nghe giảng, lại hay gây gổ với bạn. Có lần hai vợ chồng chị đã bị nhà trường mời lên vì tội con đánh nhau với bạn. Ở nhà, cậu cũng hay to tiếng, thậm chí cáu bẳn với cha mẹ khi gặp điều trái ý.
"Tôi cũng không hiểu vì sao tự dưng cháu lại thế. Chả
biết giống tính ai nữa, ở nhà có ai thế đâu", chị Hoài tâm sự.
Nhà tâm lý Lã Linh Nga, Phòng khám Tuna (phố Vọng, Hà Nội)
cho biết, giống như chị Hoài nhiều cha mẹ không hiểu vì sao tự dưng tính tình
con lại thay đổi, hay nổi nóng, sợ con hư hỏng nên mới đưa con đến gặp nhà tâm
lý mà không biết rằng con học tính này từ chính người lớn.
Con trai chị Hoài cho biết cậu học tính này từ chính bố
mình. Khi con cái gặp lỗi, dù biết là nhỏ như đi chơi về muộn hay bị điểm 5...
nhưng bố cậu vẫn mắng rất gay gắt, để "chúng mày biết sợ sau này không dám
tái phạm nữa".
Nhiều lần, bố đi làm về gặp chuyện không vui ở cơ quan lại
trút hết lên đầu cậu: "Mấy giờ rồi mà còn xem tivi, lúc nào cũng chỉ xem
phim, hết phim rồi lại chơi game. Con nhà người ta học đêm ngày chả xong, con
nhà mình thì đã dốt lại còn lười...", nặng hơn là "Sao mày ngu như
lợn, ngu như chó thế".
Chị Nga cho biết, những trường hợp như con chị Hoài không
phải là hiếm gặp, thường ở trẻ cấp 2,3. Một số người hay coi đó là sự nổi loạn
của lứa tuổi mới lớn. Đến một lúc nào đó, các teen thường thay đổi tính tình và
một trong những thay đổi dễ nhận là các em hay nổi giận vô cớ, có khi cơn giận
rất mạnh. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp trong số đó là do ảnh hưởng từ cha
mẹ, do sự dồn nén lâu ngày như trường hợp của Hùng 17 tuổi, Đông Anh, Hà Nội.
Chị Thu, mẹ cậu cho biết, chị đưa con đi khám vì đã có lần
thấy con cầm dao dọa bố. Chị sợ con có vấn đề gì về tâm lý nên mới có hành động
dại dột như thế, hay đập phá, bỏ học đi chơi. Thế nhưng khi gặp bác sĩ tâm lý,
cậu lại tỏ ra hết sức bình thường, thậm chí rất dễ chịu.
Cậu kể bố suốt ngày chửi mắng hai mẹ con, nào là "ăn
bám, ăn tàng phá hoại, tao làm được bao nhiêu hai mẹ con mày phá hết",
"cơm nấu thế này cho chó nó ăn à", rồi hất tung mâm cơm... Trong khi
mẹ cậu lại quá nhu nhược, bố nói gì cũng mặc kệ.
"Từ nhỏ, em đã phải chứng kiến cảnh bố hành hạ cả hai
mẹ con nên ghét bố lắm nhưng không làm được gì vì còn nhỏ. Đến khi lớn, em
không để ông bắt nạt mẹ và em nữa. Khi bố nổi khùng thì em chửi lại, chán rồi
bỏ nhà đi lang thang. Em từng cầm dao dọa bố vì bố chửi 'Mày cút đi, đồ
chó'", Hùng kể lại.
Theo chị Nga, trẻ giao tiếp với mọi người theo cách mà chúng
học được từ người lớn, đặc biệt là những người gần gũi nhất như cha mẹ. Nếu cha
mẹ luôn nóng giận, thiếu kiềm chế, trẻ cũng sẽ có hành động bắt nạt, nóng giận
với những đứa trẻ khác, thậm chí là quay lại phản kháng với chính cha mẹ mình.
Trẻ sẽ nghĩ rằng, cách giao tiếp như thế là “bình thường”.
Hơn nữa, khi giận dữ, không kiểm soát được hành vi của mình,
cha mẹ có thể nói những câu nặng nề khó nghe, thậm chí lôi con xềnh xệch. Điều
này sẽ khiến con cái mất sự tôn trọng, đặc biệt khi sự giận dữ đó là vô cớ.
"Dù trẻ có thể không tập nhiễm tính cách từ cha mẹ thì
tình cảm của trẻ cũng bị tổn thương, dẫn đến xa lánh, sợ hãi cha mẹ. Kết quả là
cha mẹ sẽ càng khó khăn hơn trong việc tiếp cận vào giáo dục con", chi Nga
giải thích.
Cũng theo chị Nga, cha mẹ khi thấy con có biểu hiện mệt mỏi,
chán học, hay nổi khùng, kết quả học tập giảm sút, ứng xử với bố mẹ thay đổi rõ
rệt thì không nên nghĩ con hư, mà có thể đây là vấn đề tâm lý. Điều quan trọng,
cha mẹ cần kiềm chế những cơn tức giận của mình, để không ảnh hưởng đến sự phát
triển của trẻ.
Theo Nam Phương
Mời xem phim
Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011
4 loại rau giúp bạn trẻ lâu
  Các
  loại rau ăn thường ngày ẩn chứa rất nhiều điều kỳ diệu, hãy tìm hiểu  
xem loại củ quả nào sẽ giúp bạn "đẩy lùi" các tác động của thời gian,  
giữ mãi tuổi thanh xuân.
  1. Mướp đắng
  Đặc
  điểm dinh dưỡng và chăm sóc sức khoẻ của mướp đắng là: thứ nhất:có rất
  nhiều Vitamin C, Vitamin B1 và các loại kiềm sinh vật (alkaloid); thứ 
 hai : có chứa nhiều acid galacturonic và pectin. Vị đắng của mướp đắng 
 là do chất quinin trong kiềm sinh vật(quinin alkaloid). Các dưỡng chất 
 này có thể thúc đẩy sự ngon miệng, lợi tiểu, lưu thông máu, chống viêm ,
  thanh nhiệt và làm cho tinh thần thoả mái.

   Khoa
  học hiện đại nghiên cứu và phát hiện chất “Polypeptide-P” trong mướp  
đắng là một loại chất insulin có tác dụng hạ đường huyết. Các nhà khoa  
học Mỹ phát hiện ra trong mướp đắng còn chứa protein lipid có tác dụng  
kích thích và tăng cường khả năng miễn dịch và chống lại các tế bào ung 
 thư trong cơ thể, protein lipid kết hơp với quinin alkaloid đều có tác 
 dụng chống ung thư.
   Mướp
  đắng có vị đắng nhưng lại có tính hàn, ăn không chán, khi mùa hè chúng
  ta ăn mướp đắng sẽ có cảm giác mát mẻ sảng khoái, và kích thích vị 
giác  hiệu quả. Mướp đắng có thể bào chế thành trà thanh nhiệt để uống 
trong  những ngày hè làm cho người uống ngủ ngon và tinh thần thoải mái.
   Có
  nhiều nơi thái mướp đắng đem bóp muối để giảm bớt vị đắng, hoặc có nơi
  thì sắt thành khúc rồi nhồi thịt và tỏi băm vào hầm trở thành món ăn  
ngon. Như vậy , mướp đắng tuy đắng nhưng khi ăn lại mang đến cảm giác  
ngọt ngào - khoẻ mạnh và vui vẻ cho người ăn.
   2. Cà  chua
   Cà
  chua có chứa protein, chất béo, chất đường, acid, carotene , Vitamin  
B1, B2 và Vitamin C,… Trong đó hàm lượng Vitamin C có tác dụng làm đẹp  
cao hơn dưa hấu gấp 10 lần.Các chất như canxi, photpho, sắt và các  
khoáng chất có trong cà chua thúc đẩy sự dậy thì của thanh thiếu niên,  
và ức chế sự phát triển vi khuẩn.
       Mấy
  năm gần đây, các nhà khoa học đã phát hiện ra trong cà chua còn có 
chứa  một loại chất chống ung thư và chống lão hoá hiệu quả đó là chất  
Glutathione.Qua xác định lâm sàng, khi nồng độ chất Glutathione trong cơ
  thể tăng cao thì tỷ lệ mắc ung thư giảm đáng kể.
     
    
     

    Vì
  vậy nên ăn nhiều cà chua có thể đề phòng được bệnh ung thư tử cung, 
ung  thư buồng trứng, ung thư tuyến tuỵ, viêm bàng quang, và các loại 
bệnh  ung thư tuyến tiền liệt, … đồng thời có thể ngăn chặn sự lão hoá, 
hạ  huyết áp, bệnh quáng gà và chảy máu nướu răng,…
    Do
  cà chua có nhiều chất có lợi cho sức khoẻ  cho nên các quốc gia phát  
triển châu Mỹ đều khuyến khích các gia đình nên ăn cà chua để ngăn chặn 
 bệnh ung thư, kháng bệnh, làm đẹp.   
    Khi
  ăn cà chua cần phải ăn đúng cách . Ăn sống không thể ngăn chặn được  
bệnh ung thư, vì trong cà chua có chứa chất lycopene, chất này và  
protein kết hợp với nhau, xung quanh được bao bọc bởi chất Cellulose nên
  rất khó thải ra, và cần phải tăng nhiệt độ nhất định mới có thể thải 
ra  được.Vì vậy cần phải nấu chín cà chua mới có tác dụng chữa bệnh.
    3. Bí ngô
    Trong
  giai đoạn thiếu lương thực, bí ngô thường được thay thế cho cơm, 
nhưng   khi xã hội đã phát triển hơn tại sao bí ngô vẫn được nhiều người
 mua?

     Có 3 nguyên nhân:
     Thứ
  nhất do bí ngô ngọt và ngon. Thứ hai trong bí ngô có chứa hàm lượng  
Vitamin A phong phú, có thể tăng cường niêm mạc, phòng bệnh cảm cúm đồng
  thời đề phòng da khô ráp, có tác dụng làm đẹp. Và nó còn có khả năng  
phòng ngừa bệnh khô giác mạc, bệnh quáng gà.
     Thứ
  3 là y học hiện đại cho thấy bí ngô có có chứa nguyên tố coban, kẽm,  
đồng và pectin ,có thể thúc đẩy bài tiết insulin bình thường của cơ thể.
  Bí ngô còn có thể ngăn ngừa bệnh bệnh tiểu đường, huyết áp cao và một 
 số bệnh về gan thận hiệu quả, có khả năng tăng cường phòng chống bệnh  
thiếu máu, ung thư, có thể loại bỏ các vi khuẩn độc tính trong cơ thể,  
giảm tỷ lệ nguy cơ ung thư ruột kết , đề phòng và chữa trị bệnh xơ vữa  
động mạch. 
     4. Cà rốt
     Cà
  rốt là một chất dinh dưỡng phong phú , là loại rau tốt cho mọi lứa  
tuổi, và được gọi là “tiểu nhân sâm”. Cà rốt có chứa rất nhiều thành  
phần carotene- là một loại hắc tố màu vàng. Trong 100g carốt có chứa  
1.35 – 17.25 mg carotene. Đây là loại rau quả có hàm lượng carotene cao 
 nhất, nó cao hơn khoai tây 360 lần, rau cần 36 lần. Carotene sau khi 
hấp  thụ vào cơ thể người có thể chuyển hoá thành Vitamin A.

      Nếu
  thường xuyên dùng carốt rất có lợi cho sức khoẻ: Tăng cường hệ miễn  
dịch, phòng bệnh đục thuỷ tinh thể do cơ thể thiếu Vitamin A, Vitamin A 
 không chỉ có ảnh hưởng tới mắt, da mà còn làm giảm sức đề kháng.
      Nếu
  đáp ứng đầy đủ nhu cầu về Vitamin A không chỉ tốt cho mắt, viêm mạc mà
  còn phòng được bệnh quáng gà, cảm cúm và tăng cường sức đề kháng cho 
cơ  thể thêm nữa cà rốt còn có lượng lớn lignin giúp nâng cao khả năng 
kháng  bệnh, ngăn ngừa và giảm các bệnh ung thư.
(Sưu tầm) 
Nước rửa rau quả không tẩy được hóa chất
Theo quảng cáo của các hãng sản xuất nước rửa rau quả, trong các loại thuốc trừ sâu thường có các chất nhũ dầu, có độ bám cao giúp bám chặt vào cây quả khi phun.
Tác dụng của hoạt chất bề mặt có trong nước rửa rau quả giúp làm mất độ bám của các loại nhũ dầu này.
Về nguyên tắc là vậy nhưng theo các chuyên gia của Viện Hóa học, các loại nước xịt rửa này cũng chỉ xịt rửa được một chút thuốc trừ sâu bám trên bề mặt sản phẩm. Với những quả bị sứt, thối, thuốc ngấm sâu vào bên trong thì dù xịt rửa cũng không làm sạch được hoa quả. Đấy là chưa kể các loại rau dễ bị dập nát thì không thể rửa sạch.
Theo TS Nguyễn Văn Khải, Giám đốc Trung tâm Hoạt hóa điện hóa, trong các dung dịch khử trùng chỉ có một loại duy nhất ít độc hại là nước muối điện.
Nó có thể diệt virus, vi khuẩn, nấm mốc bào tử, nó có tác dụng với cả các hóa chất mang tính kiềm và axit. Khi nước muối điện thẩm thấu vào vỏ và quả nó không làm hỏng quả và không gây độc hại cho quả, kể cả khi có tồn dư vì khi uống vào nó còn cung cấp năng lượng cho cơ thể, làm vi khuẩn nội sinh phát triển để chống lại vi khuẩn ngoại sinh, đặc biệt nó sẽ diệt vi khuẩn ngoại sinh thâm nhập vào đường tiêu hóa.
Với nhiều gia đình, khi không có nước muối điện (nước ozon, anolyd) có thể đun nước nóng đến 50 độ C (sờ vào thấy ấm tay) rồi cho vào bình xịt, xịt thật mạnh lên hoa quả, đặc biệt là núm quả để đẩy các loại hóa chất bám trên bề mặt ra.
 
 
Lưu ý, trước khi rửa theo cách này, hoa quả phải được cắt ngắn cuống, nước phun càng mạnh, tia càng nhỏ càng tốt. Thời gian phun tối thiểu là 5 phút.
Một cách làm sạch hoa quả khác cũng rất hiệu quả là pha nước muối 1% (cứ 10g muối sạch pha với 1 lít nước), cho vào bình và cũng phun rửa theo cách trên.
Rau là loại dễ dập nát và có nhiều ký sinh trùng bám lên, theo PGS.TS Nguyễn Văn Đề, chủ nhiệm Bộ môn Ký sinh trùng ĐH Y Hà Nội, việc thử nghiệm rửa rau bằng các loại nước xịt này cho thấy, chúng chỉ có tác dụng rửa bớt các loại đơn bào, chứ ít có tác dụng với các loại trứng giun sán vì vỏ rất dày.
Bộ môn đã tiến hành thử nghiệm, đem ngâm các loại trứng giun sán lấy trên rau vào trong hóa chất và nước muối bão hòa (nước muối đậm đặc) cũng không diệt được. Hơn nữa, sán lá gan lớn, chui ở trong cọng rau thì không có cách nào rửa sạch được. Tốt nhất, đối với rau, chỉ nên ăn sau khi được nấu chín. Hiện nay, thuốc bảo vệ thực vật có tới trên 700 hoạt chất với trên 1.200 tên thương mại, mỗi loại có tính chất riêng, vì thế, chỉ với một vài hoạt chất thì rửa được rau quả này mà không rửa được rau quả khác.
Tác dụng của hoạt chất bề mặt có trong nước rửa rau quả giúp làm mất độ bám của các loại nhũ dầu này.
Về nguyên tắc là vậy nhưng theo các chuyên gia của Viện Hóa học, các loại nước xịt rửa này cũng chỉ xịt rửa được một chút thuốc trừ sâu bám trên bề mặt sản phẩm. Với những quả bị sứt, thối, thuốc ngấm sâu vào bên trong thì dù xịt rửa cũng không làm sạch được hoa quả. Đấy là chưa kể các loại rau dễ bị dập nát thì không thể rửa sạch.
Theo TS Nguyễn Văn Khải, Giám đốc Trung tâm Hoạt hóa điện hóa, trong các dung dịch khử trùng chỉ có một loại duy nhất ít độc hại là nước muối điện.
Nó có thể diệt virus, vi khuẩn, nấm mốc bào tử, nó có tác dụng với cả các hóa chất mang tính kiềm và axit. Khi nước muối điện thẩm thấu vào vỏ và quả nó không làm hỏng quả và không gây độc hại cho quả, kể cả khi có tồn dư vì khi uống vào nó còn cung cấp năng lượng cho cơ thể, làm vi khuẩn nội sinh phát triển để chống lại vi khuẩn ngoại sinh, đặc biệt nó sẽ diệt vi khuẩn ngoại sinh thâm nhập vào đường tiêu hóa.
Với nhiều gia đình, khi không có nước muối điện (nước ozon, anolyd) có thể đun nước nóng đến 50 độ C (sờ vào thấy ấm tay) rồi cho vào bình xịt, xịt thật mạnh lên hoa quả, đặc biệt là núm quả để đẩy các loại hóa chất bám trên bề mặt ra.
 
 Lưu ý, trước khi rửa theo cách này, hoa quả phải được cắt ngắn cuống, nước phun càng mạnh, tia càng nhỏ càng tốt. Thời gian phun tối thiểu là 5 phút.
Một cách làm sạch hoa quả khác cũng rất hiệu quả là pha nước muối 1% (cứ 10g muối sạch pha với 1 lít nước), cho vào bình và cũng phun rửa theo cách trên.
Rau là loại dễ dập nát và có nhiều ký sinh trùng bám lên, theo PGS.TS Nguyễn Văn Đề, chủ nhiệm Bộ môn Ký sinh trùng ĐH Y Hà Nội, việc thử nghiệm rửa rau bằng các loại nước xịt này cho thấy, chúng chỉ có tác dụng rửa bớt các loại đơn bào, chứ ít có tác dụng với các loại trứng giun sán vì vỏ rất dày.
Bộ môn đã tiến hành thử nghiệm, đem ngâm các loại trứng giun sán lấy trên rau vào trong hóa chất và nước muối bão hòa (nước muối đậm đặc) cũng không diệt được. Hơn nữa, sán lá gan lớn, chui ở trong cọng rau thì không có cách nào rửa sạch được. Tốt nhất, đối với rau, chỉ nên ăn sau khi được nấu chín. Hiện nay, thuốc bảo vệ thực vật có tới trên 700 hoạt chất với trên 1.200 tên thương mại, mỗi loại có tính chất riêng, vì thế, chỉ với một vài hoạt chất thì rửa được rau quả này mà không rửa được rau quả khác.
(Sưu tầm)
Nuôi con, đầu tư sao để có lời?
     “Thay vì dành 10 giờ làm việc kiếm tiền mỗi ngày,
 ta chỉ làm 8 giờ,  còn 2 giờ để đầu tư làm bạn với con!” Như thế mới hi
 vọng mai này không  bị lỗ trắng tay!
Hơn một 
tháng trước, một tờ nhật báo đăng ảnh 2  cậu con trai bò trên đường phố 
thị xã Gia Nghĩa (Đắk Nông). Ông bố bắt  con bò từ tiệm game về nhà để 
trừng phạt tội nghiện game online. Vợ  chồng ông vất vả ngoài rẫy cả 
ngày, chỉ để kiếm tiền cho con đi học thêm  hè và đầu tư toàn bộ thời 
gian cho 2 cậu trai trẻ được ở nhà, học bài,  vậy mà nó lại mê game hơn 
là mê học…
Tại sao chỉ là tiền?
TIỀN
 - Hàng triệu ông bố khắp Việt Nam cũng đang  nghĩ rằng sẽ kiếm tiền cho
 con. Tập trung toàn bộ sức lực để cho gia  đình và con cái, một cuộc 
sống khấm khá hơn hôm qua, hôm kia, chục năm  trước. Đi sáng, về khuya, 
nai lưng cật lực ngoài ruộng rẫy hoặc lao tâm  khổ trí trong văn phòng. 
|  
Bố mẹ nên dành nhiều thời gian để chăm sóc và hiểu con mình hơn. | 
Tôi đã từng gặp nhiều ông bố 
bận rộn vô cùng. Một anh  làm phó chánh văn phòng của một tập đoàn tại 
Hà Nội, 10h đêm mới về đến  nhà, sớm nhất cũng 9h. Cả 5 ngày trong tuần 
đều như vậy. Hai ngày cuối  tuần nếu không đi đâu thì ở nhà nằm ngủ từ 
rạng sáng hôm trước đến 5, 6h  chiều hôm sau mới dậy, chẳng làm gì, 
chẳng đưa con đi đâu, chẳng chuyện  trò với vợ con hoặc bố mẹ gì cả. 
Một anh khác chỉ là nhân viên có đá trong đá ngoài tý thôi mà ngày nào cũng 10, 11h đêm mới mệt mỏi xơ xác lê về nhà. 
Ông
 nội, ông ngoại, bố trẻ, bố già, tới các chàng  thanh niên măng tơ đều 
tự hào tuyên bố: Tôi là đàn ông, tôi lo việc lớn,  lo kinh tế! 
Nhưng
 tại sao lại chỉ là kinh tế? Tại sao việc lớn  lại chỉ là kiếm tiền? Có 
phải việc làm cho gia đình hạnh phúc và dạy dỗ  con cái là chuyện nhỏ? 
Có
 lẽ tâm thế này có từ thời nguyên thủy, sứ mệnh cuả  người đàn ông là 
săn bắn cho được thật nhiều con mồi mang về cho vợ con  khỏi bị đói. Cól
 ẽ những ngày nghèo khó chưa thoát hết khỏi đầu các bậc  cha mẹ. Ba mẹ 
vẫn tâm niệm rằng nhiệm vụ cao cả nhất của mình là kiếm  cho con ăn, còn
 tự khắc con sẽ lớn, sẽ khôn, sẽ ngoan, sẽ sống như ước  mơ của bố mẹ. 
Nhưng bầu không khí quanh con bây giờ có biết bao nhiêu là  nguy cơ, 
những nguy cơ mà bố mẹ chẳng có mấy kinh nghiệm: game online,  thuốc 
lắc, HIV, cứu net,… đến những con My Sói ngọt ngào trên mạng… 
Khó như vậy, tại sao lại coi việc dạy con là việc nhỏ, chỉ giao cho mẹ, hoặc thậm chí chẳng giao cho ai? 
Có phải ta đang đầu tư sai?
Tôi
 vừa dẫn một nhóm sinh viên sang Thái Lan giao  lưu, chúng tôi được bố 
của một thành viên đoàn nước sở tại tiếp đón rất  đặc biệt. Ông là giám 
đốc một ngân hàng, chắc chắn cũng rất là bận rộn,  mỗi ngày của ông hẳn 
là cũng xếp kín lịch và làm ra rất nhiều tiền. Nghe  tin cô bạn trong 
tầm ngắm của con trai tới chơi, ông xin nghỉ phép hẳn 2  ngày, thân 
chinh lái xe chở con và nhóm bạn của con đi chơi. 
Hai
 ngày, ông vừa lái xe, đặt chỗ nhà hàng, ăn cùng,  chơi cùng, nói chuyện
 cùng, và buổi cuối, còn nhậu cùng và rồi hát  karaoke cùng cô bạn gái 
mà con trai ông đang đem lòng yêu. Tôi nhìn thấy  ông nói chuyện, lái xe
 rất vui vẻ, và cũng không bỏ sót cử chỉ, câu nói  nào của cô bé ấy. 
Với
 con mắt của một người bố, một người đàn ông đã có  gia đình, hẳn ông sẽ
 nhìn thấu tính cách, trình độ, cách cư xử và phông  nền văn hóa của cô 
bé, tinh tường hơn cậu con trai đang “cảm nắng”. Và  tôi nghĩ, cô bé có 
trở thành vợ tương lai cuả con ông hay không, hoàn  toàn ông có thể can 
thiệp được. Một khi đã thân thiết với con trai như  thế, một khi đã đầu 
tư thời gian cho con nhiều như thế, một khi đã đánh  giá cô gái kỹ như 
thế, thì hẳn mỗi lời góp ý của ông với con trai hẳn sẽ  thật tâm phục 
khẩu phục. 
Là một giám đốc ngân hàng, tôi nghĩ cú này Ông đã đầu tư đúng. 
Hai
 ngày nghỉ phép để làm bạn với bạn gái của con,  làm ông có thể tránh 
được nhiều ngày cãi cọ với con trai về chuyện cưới  hay không cưới, 
nhiều năm đau khổ dằn vặt nếu con chọn sai bạn đời. 
Giáo
 sư Ngô Bảo Châu cũng đã từng kể ở Pháp nơi anh  đang sống, những bạn bè
 thường giao lưu nhất, thân thiết nhất của gia  đình, hóa ra là toàn là 
bố mẹ của bạn bè con anh. 
Tôi tin rằng những 
ông bố bà mẹ làm bạn được với con,  làm bạn được với bạn bè con, làm bạn
 được với cả bố mẹ cuả bạn bè con,  sẽ chẳng phải bỏ việc đi tìm con 
trong các tiệm game, chẳng phải bỏ tiền  thuê thám tử theo dõi hoặc đăng
 báo gọi con về nhà. 
Bởi vì, có thể nói Game 
online có sức hút không thua  gì ma túy. Ví như game T. kinh phí đầu tư 
lên tới 65 triệu đôla, ê kíp  thực hiện gồm những kiến trúc sư tài ba 
nhất Hàn Quốc, những họa sỹ giỏi  nhất, những nhà soạn nhạc hàng đầu 
quốc gia… đi kèm với chiến lược kinh  doanh siêu đẳng… Liệu cây roi thô 
kệch của ông bố già chậm chạp có  chống chọi được với sức hút của game 
online? 
Một giám đốc trung tâm kỹ năng sống 
đã từng mở lớp  cai nghiện game online từng nói: “Thành thật thì, với 
những em đã nghiện  game online thực sự, chúng tôi chưa chữa được”. Cuối
 cùng, cách duy  nhất để phòng chống con mình nghiện game online, có lẽ 
là sao cho con  nghiện mình trước khi nghiện game, có nghĩa là phải 
chinh phục con từ  hồi con còn bế ngửa.
Như 
một bạn đã nói: “Thay vì dành 10 giờ làm việc  kiếm tiền mỗi ngày, ta 
chỉ làm 8 giờ, còn 2 giờ để đầu tư làm bạn với  con!” Như thế mới hi 
vọng mai này không bị lỗ trắng tay! 
Theo Gia Khánh
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011
Bài học kiên nhẫn
Có
 thai ở tuổi 27, sau hai năm rưỡi kết hôn, xem ra không phải là điều quá
 vội vàng và nông cạn. Ấy vậy, mà khi sinh con tôi có cảm giác như mình 
còn quá trẻ để làm mẹ.
Không
 biết có phải do thai không hành mà tôi luôn tỏ ra lạc quan vui vẻ từ 
lúc mang thai. Tôi luôn cảm thấy như có người bên cạnh ngay cả những lúc
 chồng đi công tác xa dài ngày. Nụ cười luôn nở trên môi tôi làm lan 
truyền niềm phấn khởi cho các đồng nghiệp. Thời gian mang thai trôi qua 
nhanh chóng. Vào một ngày tôi thức dậy sau một cơn gây mê. Tôi nằm trong
 phòng hồi sức và bụng xẹp xuống, không còn thấy em bé trong bụng, tôi 
biết em bé đã được mổ lấy ra. Nhưng mãi đến một ngày rưỡi sau tôi mới 
được gặp con. Tôi đã rất nóng lòng và liên tục yêu cầu được nhìn thấy 
con. Cảm giác được bế con trên tay thật kỳ lạ, thật khó tả. Tôi yêu 
nhiều lắm đôi bàn tay bé xíu xiu của con, cả đôi bàn chân nữa, cái gì 
cũng bé xíu. Thật thú vị!
Những
 ngày đầu trong bệnh viện cũng trôi qua nhanh chóng và không mấy khó 
khăn với sự trợ giúp của y tá và người thân trong gia đình. Tôi xuất 
viện về nhà. Khó khăn bắt đầu khi tôi phải ngồi hàng giờ cho con bú. Bé 
bú thật lâu mà vẫn không dừng nút hay ngủ thiếp đi như những em bé khác.
 Bé xem ra rất háu ăn. Được một tuần ngồi miệt mài, tôi bắt đầu mệt mỏi 
và mất dần kiên nhẫn khi cứ đến đêm bé lại khóc thật to, thật lâu, có 
khi khóc liên tục ba giờ đồng hồ. Tôi và cả nhà không ai có thể nghỉ 
ngơi được.
Ban
 đầu, tôi cũng rất sốt ruột vì thấy con khóc nhưng không biết làm sao 
cho bé nín được. Tôi trở nên tuyệt vọng và cáu gắt, thiếu kiểm soát. Cứ 
mỗi lần bé khóc tôi như nổi điên lên, la hét, thậm chí đánh bé nhưng tôi
 càng mất kiểm soát bé lại càng khóc to hơn. Tôi như kiệt sức hoàn toàn,
 đến nỗi ý nghĩ chạy trốn đã đến với tôi. 
Nhưng
 rồi tôi không chạy trốn được khi thấy mẹ tôi vẫn cố gắng dỗ dành bé. 
Tôi bắt đầu thấy thương và bế bé với sự yêu thương và trìu mến hơn. Tôi 
kiên nhẫn hơn ngồi cho bé bú suốt đêm, ôm cho bé ngủ ngay trên ngực và 
rồi bé cũng ngủ được vài giờ trong một đêm. Sau một tháng, tôi đưa bé đi
 tiêm ngừa theo lịch hẹn của bệnh viện thì được biết bé khóc do thiếu 
sữa mẹ. 
Và
 sau tháng đó bé đã không khóc đêm nữa nhờ bú thêm sữa ngoài nhưng tôi 
lại quen mắt thức đêm, ban ngày tôi buồn ngủ thì bé lại đòi tôi yêu 
thương, chăm sóc mặc dù đã có bà ngoại và bố. Cứ cho con bú được khoảng 
hai tiếng là tôi đặt con xuống ngay vì tôi thật sự rất mệt mỏi. Vừa bị 
buông ra, con khóc oà lên, ai bế dỗ dành cũng không được, càng dỗ con 
càng khóc to hơn. Ánh mắt con cứ hướng về tôi, còn tôi thì bực tức tránh
 xa bé, mặc cho mẹ tôi và chồng thuyết phục tôi bế bé. 
Nhưng
 không thể để con khóc mãi được, tôi đã bình tĩnh hơn và bế bé vào lòng.
 Như cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, bé bớt khóc ngay. Tôi như có cảm giác 
chinh phục được một điều gì, tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn và từ từ hát 
cho bé nghe, rồi bé cũng ngủ thiếp đi. Tôi chợt nhận ra một điều rằng 
điều bé muốn là sự yêu thương của mẹ. Bé cần mẹ kiên nhẫn hơn. 
Đến
 tới tận bây giờ con đã hơn hai tuổi nhưng dù có bị mẹ la hay con khóc 
vì lý do gì cũng muốn được mẹ ôm hoặc con nói “Mẹ bế con đi”. Bao nhiêu 
sự mệt mỏi hay mất kiên nhẫn đều tan biến. Tôi nhận ra rằng với con tôi 
chỉ cần nhẹ nhàng và yêu thương. Con đã dạy tôi sự kiên nhẫn, đặc biệt 
cần phải kiên nhẫn hơn khi mỗi lần con khóc. Tôi học được đối với đứa 
trẻ tức giận không giải quyết được vấn đề.
Cảm
 ơn con trai! Từ đó trở đi tôi cũng kiên nhẫn nhiều hơn trong cuộc sống 
và trong công việc. Đây thật sự là bài học lớn và quý giá mà con tôi đã 
dành cho tôi.
(Sưu tầm) 
Ồ, có gì đâu con!
Khi
 tôi ẵm đứa cháu nội về nuôi thì nó vừa thôi nôi. Nó chưa nói được tiếng
 nào, ít cười lại hay khóc nhè. Trông nó ốm yếu và nhút nhát lắm.
Điều
 đó cũng dễ hiểu. Nó là đứa con đầu lòng của đôi vợ chồng quê còn quá 
trẻ, chưa có kinh nghiệm nuôi con, ngày ngày đi làm trong khu chế xuất, 
tối mịt mới về thì con đã ngủ say. Cháu tôi lại được giao cho một bé gái
 quê trông coi và cả hai luôn bị nhốt kín trong phòng trọ.
Một
 đêm vợ tôi đột ngột tắt đèn tối thui. Cháu tôi sợ, ôm tôi khóc thét 
lên. Tôi vỗ về cháu và bảo: “Ồ! Có gì đâu con”. Cháu yên tâm dần. Tôi ẵm
 cháu đến bên công tắc đèn, mở cho đèn sáng lên rồi chỉ cháu. Tôi tắt, 
rồi lại mở, rồi lại chỉ lên đèn. Tôi nói thật to: “Đèn, đèn”. Lặp đi lặp
 lại năm bảy lần trong năm ba ngày như thế, cháu không còn sợ nữa mà lại
 cười. Từ đó mỗi lần ẵm cháu ngang qua công tắt đèn, cháu đòi mở và tắt 
cho bằng được, rồi cười híp mắt (lẽ dĩ nhiên công tắt điện phải thật an 
toàn). Từ đó mỗi lần tôi nói “Đèn, đèn” cháu quay nhìn về cái đèn và cái
 công tắt. Thì ra cháu đã biết nghe tiếng “đèn”.
Nhà
 tôi không có quạt máy, một hôm tôi ẵm cháu sang nhà hàng xóm chơi, thấy
 cái quạt trần quay tít, cháu sợ. Tôi cũng đến bên công tắt, dạy cháu 
tắt - mở như đã dạy mở đèn. Mỗi lần cháu mở hoặc tắt (thật ra cháu chỉ 
sờ tay thôi, còn mở tắt là do tôi), thấy quạt quay hay ngừng là cháu vui
 ra mặt. Tôi nói “quạt, quạt” để dạy cháu “nghe”.
Một
 hôm, ông bạn tôi đến chơi, cháu tôi sợ, ôm tôi cứng ngắt, mắt nhắm 
nghiền, rúc đầu vào lòng tôi để trốn. Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng cháu và 
nói nhỏ: “Ồ! Có gì đâu con. Ông, ông mà!”. Đứa bé hé mắt nhìn. Tôi ẵm nó
 đến gần khách, nhờ ông bạn vuốt ve nựng nịu nó. Ít ngày sau nó cười vui
 khi thấy bạn tôi đến chơi. Tôi nựng cháu và lặp lại nhiều lần: “Ông, 
ông”.
Rồi
 một hôm, cũng ông bạn ấy đến chơi nhưng lại đeo kính lão. Cháu tôi lại 
sợ như trước. Tôi lại vỗ về và lặp lại câu nói: “Ồ! Có gì đâu con. Ông, 
ông”. Tôi bảo bạn tôi gỡ kính ra. Cháu tôi nhìn ông ấy trân trối. Tôi 
mượn kính bạn đeo vào mắt tôi, tôi cười đùa với cháu. Tôi lại đeo vào 
mắt cháu. Lúc đầu cháu hơi sợ nhưng sau có vẻ thích chí. Từ đó, mỗi lần 
ông bạn tôi đến chơi, tôi nhờ ông bạn tôi ẵm cháu; lúc đầu nó cũng sợ 
nhưng sau quen dần, nó còn đưa tay gỡ kính của bạn tôi rồi cười toe 
toét. Cũng từ đó, mỗi lần tôi nói “Ông, ông” thì cháu quay ra cửa tìm. 
Để cháu dạn dĩ, thỉnh thoảng tôi ẵm cháu sang các nhà hàng xóm chơi. Năm
 ba lần, cháu không còn sợ người lạ nữa.
Lúc
 đầu, mỗi lần tắm, cháu tôi rất sợ. Tôi tập cho cháu đùa nghịch với 
nước, cháu quen dần. Cháu sợ chó, mèo, tôi cũng tập cho cháu làm quen, 
vuốt ve chúng; sau cháu không còn sợ nữa. Mỗi lần thấy cháu sợ điều gì 
đó tôi luôn nói: “Ồ! Có gì đâu con”. Ngay cả sau này, cháu biết đi, mỗi 
lần té, cháu hay khóc; lúc đầu tôi chạy lại đỡ cháu và bảo: “Ồ! Có gì 
đâu con”; sau không cần đỡ nữa mà chỉ bảo: “Ồ! Có gì đâu con” là cháu 
hết sợ và lòm còm đứng dậy.
Hồi
 đó, thường thì mỗi lần ba cháu đi làm về, tôi ẵm cháu ra đón và nói lớn
 “Ba, ba”. Không ngờ chưa đầy một tháng sau, cháu tôi đã bặp bẹ được mấy
 tiếng “ba, ba” rồi cũng bặp bẹ luôn mấy tiếng mà tôi dạy cháu “nghe” từ
 trước. Lúc đầu thì cháu nói được những tiếng không dấu hoặc dấu huyền 
như: ba, cơm, đèn, gà, bò…; dần dần cháu nói được các tiếng có dấu sắc, 
dấu nặng như: chó, nước, mẹ mẹ…
Tóm
 lại, để trẻ dạn dĩ nên tập cho trẻ làm quen với môi trường xung quanh 
(lẽ dĩ nhiên môi trường đó phải an toàn), đồng thời phải biết động viên 
mỗi lần thấy trẻ nhút nhát, sợ sệt bằng một câu gì đó ngắn gọn, thích 
hợp, đừng thay đổi; chẳng hạn như câu “Ồ! Có gì đâu con” của tôi. Tập 
dạy cháu “nghe” rồi tập cho cháu nói từng tiếng một. Nên nhớ là cháu 
biết nghe và hiểu được từ rất sớm; có người còn khẳng định trẻ biết nghe
 khi còn trong bụng mẹ.
Nuôi
 dạy trẻ là một khoa học và nghệ thuật mà theo kinh nghiệm bản thân của 
tôi, những cặp vợ chồng trẻ dù có tìm hiểu và học hỏi trên lý thuyết đến
 đâu đi nữa cũng vẫn lúng túng khi va vào thực tế. May ra những kinh 
nghiệm nhỏ nhoi này có giúp gì cho các bạn ấy không…
(Sưu tầm)
Những 'thầy giáo' nhí trong nhà
Vừa
 đi lớp về, bé Nấm, 4 tuổi (Cầu Diễn, Từ Liêm, Hà Nội) hô to: "Bố ơi, bố
 tắt đèn giùm con, cao quá con không với nút tắt được. Cô giáo bảo phải 
tiết kiệm điện, sao nhà mình mở nhiều đèn thế bố?". 
Anh
 Đức, bố bé Nấm cho biết, nhờ cô con gái nhỏ mà gần đây, cả gia đình anh
 đã học thói quen tiết kiệm điện, nước. Có hôm, thấy nhà ngoài, trong 
bếp đến toa lét, ban công đều bật đèn sáng choang, Nấm chạy khắp nhà kêu
 toáng lên: "Bố ơi, mẹ ơi, tắt điện thôi, tắt điện thôi, kẻo ít nữa nhà 
mình lại không có điện đâu ạ". Hôm khác, khi bố mở vòi nước để rửa tay 
rồi quên vặn chặt lại, khiến nước vẫn rỉ tí tách, bé cũng nhắc nhở ngay:
 "Bố phải vặn vòi nước lại chứ, lãng phí quá".
Anh
 Đức cho biết, những lời nói của Nấm thường rất có "trọng lượng" nên 
được cả nhà tự giác tuân theo. Không chỉ thế, cô bé còn sống rất tình 
cảm, và đôi khi những cách thể hiện nho nhỏ của con, khiến anh giật mình
 về sự vô tâm của mình. 
Có
 hôm, mẹ đi làm về muộn, hai bố con ăn cơm trước, vừa ngồi đến mâm cơm, 
bố thấy Nấm chạy đi lấy chiếc bát nữa, rồi vừa gắp hai miếng cánh gà vào
 đó vừa bảo: "Mẹ thích ăn nhất cánh gà, bố con mình để phần mẹ nhé". 
"Hồi
 còn ở với bố mẹ, mình quen được chiều, nên cũng không hay để ý đến 
người khác. Khi nghe con nói thế, tự dưng mình thấy ngượng quá, bởi mình
 đã quá vô tâm, vì có khi chẳng biết người thân thích ăn gì và đã bao 
giờ biết để phần ai cái gì đâu", anh Đức thổ lộ. 
Chị
 Thảo Trang (Thanh Xuân Nam, Hà Nội) thì cho biết, bình thường, chị cũng
 dạy con phải biết giữ gìn vệ sinh chung như không vứt rác bừa bãi hay 
phải để đồ trong nhà đúng nơi quy định, nhưng đôi khi, vì vội vàng, hay 
vì đãng trí mà chính chị làm sai và bị Quỳnh - cô công chúa 5 tuổi của 
mình - "chỉnh" ngay. 
"Như
 hôm trước cho bé đi lăng Bác, con vừa hút sữa xong, mình cầm hộp để ở 
ngay ven đường, thế là nhóc lên tiếng ngay: 'Mẹ ơi, sao mẹ không để vào 
thùng rác'. Mình bảo 'quanh đây chẳng có chỗ nào để rác, mẹ để tạm đây 
rồi cô vệ sinh nhặt hộ cũng được', nhưng con bé không chịu mà cầm lấy 
hộp sữa bỏ lại vào túi nilong và bảo tí nữa gặp thùng rác sẽ cho vào", 
chị Trang kể lại "bài học" tuần trước.
Theo
 lời chị, ở nhà, Quỳnh cũng được bố đặt cho biệt danh là "cảnh sát" vì 
hay "tuýt còi" mỗi lần bố quăng đồ bừa bãi hay hút thuốc lá. "Cũng nhờ 
con bé mà anh xã nhà mình bỏ dần được thuốc đấy", chị Trang khoe.
Chị
 kể, chồng chị nghiện thuốc lá khá nặng. Mấy lần anh định bỏ nhưng không
 dứt được. Một hôm, cô con gái đi học về chạy nhào vào ôm lấy bố: "Bố 
ơi, bố đừng hút thuốc lá nữa, con yêu bố lắm, con không muốn bố chết sớm
 đâu". Cả nhà đang ngơ ngác không hiểu gì thì cô nhóc mếu máo: "Hôm nay 
cô giáo bảo ai hút nhiều thuốc lá là sẽ bị ung thư và chết sớm, cả mẹ và
 con ở cạnh bố cũng sẽ bị bệnh. Bố đừng hút nữa bố nhá". 
Chị
 Trang cho biết, sau đó, Quỳnh còn bắt bố ngoắc tay hứa là sẽ không hút 
thuốc nữa, và nếu làm sai thì sẽ con gái sẽ không thơm bố nữa và bố sẽ 
không được ngủ cùng hai mẹ con. Không chỉ nói vậy, hôm nào bố đi làm về 
Quỳnh cũng ra ngửi miệng bố xem có mùi thuốc lá không. Ai cho kẹo, cô 
nhóc còn để dành cho bố "để bố ăn cho đỡ thèm thuốc". 
"Chẳng
 biết vì 'chiến dịch' bắt bố cai thuốc sát sao quá hay vì cảm động mà 
anh xã đã hút ít hẳn. Còn mình cũng học được một bài học: Làm gì phải 
đến nơi đến chốn và nếu thuyết phục bằng sự quan tâm thì sẽ hiệu quả hơn
 nhiều việc chỉ trích hay chỉ nói suông", chị Trang thổ lộ.
Chị
 Nhuận (phố Hoàng Mai, Trương Định, Hà Nội) lại học được cách phải kiềm 
chế cảm xúc và tập thói quen "nói sao phải làm vậy" từ cậu con trai lên 4
 của mình. 
Chị
 kể, chị hay dạy con phải nói năng lễ phép, không được nói trống không 
và khi chơi với bạn thì nhất định không được đánh bạn. Cậu bé khá bướng 
bỉnh và cũng nhiều lần không nghe lời khiến chị bực bội, quát ầm lên, 
hay tét cho con mấy cái vào mông. Một lần, sau khi bị mẹ "xử" như thế, 
cậu nhóc quay sang bảo mẹ: "Mẹ ơi, thế con không được nói trống không 
với người khác, không được đánh bạn, còn mẹ thì được đánh con và nói 
trống không với con ạ?". Lúc này, chị Nhuận đành nhẹ giọng: "Ừ thì tại 
lúc đấy con làm mẹ buồn và bực quá. Mẹ làm thế cũng là sai, mẹ xin lỗi 
con". 
Chị
 Nhuận cho biết, mỗi lần vợ chồng chị có chuyện bất đồng, giận dỗi, lỡ 
nói cộc lốc với nhau thì cũng bị cậu con "sửa lưng" ngay và nhờ thế mà 
hai người chú ý hơn đến lời ăn tiếng nói với nhau và cách cư xử với con.
Dành
 rất nhiều tình cảm trìu mến trong những trang viết cho hai đứa con của 
mình, anh Ngọc Phan (Đồng Nai) cũng từng thổ lộ trên blog: "Chính các 
con đã dạy cho ba biết sống tốt hơn". 
Trên
 trang mạng, anh Phan kể, một lần, khi cả gia đình đi du lịch, tới nơi, 
dù đã hơn 10 giờ đêm, cậu con trai 4 tuổi của anh vẫn một mực đòi được 
gọi điện về cho cô giúp việc và bà để "mọi người yên tâm". "Lúc đó, ba 
chạnh lòng nhớ, không biết bao nhiêu lần ba đi công tác, chưa khi nào ba
 có ý thức gọi điện thoại về báo tin cho bà nội là ba đã xuống máy bay 
an toàn", anh Phan thổ lộ.
Còn
 cô con gái mới 9 tuổi lại "dạy" cho anh bài học về tính tiết kiệm và 
biết nghĩ đến người khác. Anh kể, khi lên lớp 3, dù bộ đồ thể dục của 
năm trước đã ngắn cũn và rách cả một lỗ ở đầu gối nhưng cô bé vẫn vui vẻ
 mặc và nhất định không mua bộ mới khi mẹ dẫn đi chọn đồ và bảo rằng: 
"Mua bộ mới làm gì cho tốn tiền, bộ này con vẫn mặc tốt mà". Thỉnh 
thoảng, con gái anh còn lo lắng hỏi rằng bố mẹ có vất vả quá không khi 
nuôi cả hai chị em đi học trường dân lập. 
"Nhiều
 khi ba đã chi những khoản tiền lớn rất vô bổ, rất ngông cuồng, không 
băn khoăn gì cả. Mẹ và các con chắc là không biết. Và ba xấu hổ lắm con 
gái ạ!", anh Phan tâm sự trên trang blog. 
Theo
 một chuyên gia giáo dục, tâm hồn trẻ thơ rất nhạy cảm và trong sáng. Bố
 mẹ là những người thày đầu tiên, dạy các em về cách sống, cách nhìn 
cuộc đời. Nhưng đôi khi, chính sự trong sáng, ngây thơ và tấm lòng nhân 
hậu thuần khiết của trẻ nhỏ lại "dạy" người lớn những bài học vô cùng 
quý giá, mà nếu không lắng lại, không quan tâm và thực sự biết lắng nghe
 con em mình, chính bạn sẽ để phí. 
 (Sưu tầm) 
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
 
